Trong khu rừng Cỏ Mềm, có chú thỏ tên Tũn nổi tiếng nhút nhát. Một hôm, Tũn nghe kể về khu vườn thần kỳ sau dãy Hòn Nghẹn - nơi mọc loài cúc đỏ hiếm nhất rừng xanh. Dù run sợ, Tũn vẫn quyết tâm đi tìm bông hoa ấy để chữa bệnh cho mẹ.
Chặng đầu tiên là con suối Chồm Hổm đầy đá lởm chởm. Tũn uống mật ong động viên mình: 'Mình sẽ bước từng bước như cách mẹ dạy!'. Chú khéo léo chọn những hòn đá phủ rêu mềm, dù chân run lẩy bẩy vẫn nhảy qua an toàn.
Đến ngọn đồi Gió Hú, những cơn gió quật ngã cả cây cổ thụ. Tũn ôm chặt ba lô lá bàng, rủ rỉ: 'Bé như hạt mầm còn xuyên qua đất cứng được cơ mà!'. Chú chống ba toong gỗ, cúi người tiến lên từng tấc. Những chiếc lông tai ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn vùng vẫy trong gió.
Khi màn đêm buông xuống, trận mưa dông ập tới. Tũn co quắp trong hang sóc bỏ hoang, tay nắm chặt chiếc vòng cỏ mẹ đan. Bỗng chú nhớ lời ông Rùa khôn ngoan: 'Bão nào rồi cũng tạnh!'. Tũn thổi phù phù vào hai bàn chân lạnh cóng, tự nhủ sẽ đợi đến bình minh.
Khi ánh nắng đầu tiên ló dạng, Tũn sững sờ trước khu vườn rực rỡ. Những đóa cúc đỏ khổng lồ nở thành vòng tròn, tỏa hương như mật ong non. Chú hái bông hoa nhỏ nhất, đôi mắt lấp lánh niềm vui: 'Hóa ra mình mạnh mẽ hơn cả những gì mình nghĩ!'.
Trên đường về, Tũn dùng kinh nghiệm đã học giúp đỡ cô bé Nhím bị lạc. Chú nhận ra lòng dũng cảm không phải là không sợ hãi, mà là biết hành động dù trong tim đang đập thình thịch. Từ đó, khu rừng có thêm câu chuyện về 'chiến binh thỏ' bé nhỏ với trái tim sư tử.