Trong khu rừng Ánh Dương, có chú thỏ trắng tên Bông luôn _sợ bóng tối_. Đêm nào Bông cũng co ro trong hang, tim đập thình thịch mỗi khi nghe tiếng cây xào xạc.
Một hôm, Thỏ Mẹ bệnh nặng. Bác Cú thông thái nói: "Chỉ có Nguyệt Thảo mọc trong Rừng Tối mới chữa được, nhưng phải hái lúc trăng lên". Thỏ Bông siết chặt bàn chân bé xíu: "Con sẽ đi!"
Trên đường đi, chú gặp bạn Đom Đóm ríu rít: "Tớ sẽ thắp đèn cho cậu!". Ông Sóc già tặng hạt dẻ sưởi ấm. Khi màn đêm buông xuống, từng bước chân run rẩy của Bông được _ánh sao lấp lánh_ dẫn lối.
Giữa Rừng Tối đầy tiếng vọng lạ, Thỏ Bông hát vang bài hát mẹ dạy để lấy can đảm. Ba ngọn đèn đom đóm xoay thành vòng tròn bảo vệ. Và đó! Một khóm Nguyệt Thảo _phát sáng dịu dàng_ đang đung đưa sau tảng đá.
Khi Thỏ Mẹ khỏe lại, ôm Bông thật chặt, cả khu rừng đồng thanh: "Bông là hiệp sĩ dũng cảm nhất!". Từ đó, chú thỏ nhỏ hiểu rằng lòng can đảm không phải là không sợ hãi, mà là dám _bước đi dù trái tim run run_.