Trên lưng chú rùa khổng lồ nghìn tuổi, ngôi làng Mai Rùa nhấp nhô những mái nhà hình hoa sen rực rỡ. Hồng Anh ngồi bên bờ mai rùa lốm đốm rêu, đôi bàn tay lem nhem màu vẽ. Tranh của em luôn có màu da trời pha tím lá, mây hồng biết nhảy múa và cá bay lượn trên đồng lúa – thứ mà bạn bè gọi là ‘kỳ quặc’.
Một sáng nọ, Mai Rùa run rẩy dừng bước. ‘Nó già rồi, chẳng di chuyển nổi đâu!’ – tiếng xì xào lan khắp làng. Hồng Anh chạm tay vào vết nứt trên mai rùa, cảm giác ấm áp kỳ lạ chạy dọc sống lưng. Trong khoảnh khắc, em thấy rõ hình ảnh thung lũng Pha Lê – nơi loài hoa Thần Dược nở giữa dòng suối ngũ sắc.
Bằng chiếc cọ làm từ lông chim Ưng Lửa, Hồng Anh vẽ lia lịch lên tấm vải bố cũ. Những nét vẽ xoáy tròn như vũ điệu, màu chàm hòa cùng son đỏ tạo thành cây cầu vồng óng ánh xuyên qua mây. ‘Đồ nguệch ngoạc!’ – ai đó hét lên, nhưng cô bé đã bước lên cầu, từng bước chân để lại vệt sáng long lanh.
Giữa thung lũng Pha Lê, Hồng Anh gặp chú Thằn Lằn Mây biết đổi màu theo ý nghĩ. ‘Hoa Thần Dược chỉ nở khi mặt trời được vẽ bằng màu cam pha... xanh ngọc!’ – sinh vật thì thầm. Tay em vội vã pha màu, tạo ra thứ ánh sáng chưa từng có. Khi giọt nắng lấp lánh rơi xuống suối, những đóa hoa tỏa sáng như pháo hoa.
Trở về làng Mai Rùa, Hồng Anh đổ nước ngâm hoa lên mai rùa. Từng vết nứt lành lại như có phép màu. Đêm ấy, cả làng ngỡ ngàng trước bức tranh mới của cô bé – nơi những đứa trẻ cưỡi cá heo mây, nhà cửa bay lượn theo điệu nhạc gió, và chú rùa khổng lồ cười bằng đôi mắt sao băng.