Bống xoay người nhìn lên cành bàng già trước sân, đôi mắt sáng long lanh: "Ước gì con có một ngôi nhà trên cây!". Bố mẹ cười xoà khi nghe con gái mơ mộng, nhưng cô bé đã quyết tâm thu nhặt cành khô suốt cả tuần.
Một chiều thu se lạnh, Bống gặp cậu bạn mới chuyển đến – Bi. Thấy Bống vác những thanh gỗ lẫm chẫm, Bi chạy lại giúp đỡ: "Tớ biết đóng đinh này!". Hai đứa hì hục cả buổi, tiếng cười giòn tan phá vỡ không gian yên tĩnh.
Nhưng từ ngày có ngôi nhà nhỏ, Bống quên cả giờ cơm chiều. Mẹ nhẹ nhàng nhắc: "Con nhớ dọn đồ chơi trước khi ăn nhé" – Bống chỉ ậm ừ cho xong. Đêm đó, trời đổ mưa to. Cô bé chợt giật mình khi nghe tiếng bố mẹ thì thầm dưới bếp: "Để mai mình sửa lại mái nhà cho con, kẻo mưa dột...".
Sáng hôm sau, Bống bẽn lẽn ôm ấm trà đến chỗ hai bạn đang sửa nhà. Cả gia đình cùng Bi khoác vai nhau hát bài ca xây tổ ấm. Từng chiếc đinh được đóng xuống như gieo vào lòng đất hạt giống của tình thân.