Mùa thu vàng rực rỡ, Ham Ham - chú sóc non lông vàng óng - hăm hở nhảy nhót trên cành phong già. Trong túi má phồng căng đầy hạt dẻ, cậu tự nhủ: "Mình phải tích trữ thật nhiều, đông tới sẽ có đồ ăn ngon!"
Bỗng rắc! Một tiếng động nhỏ vang lên. Hạt dẻ cuối cùng rơi tõm xuống con suối đang chảy xiết. Ham Ham gần phát khóc khi thấy kho báu của mình trôi dần về phía thác nước.
Một bóng đen lao vút qua. Chú chim sẻ Xồm Xoằn dùng mỏ gắp hạt dẻ lên: "Cậu cần giúp không?" Ham Ham ngỡ ngàng nhận lại hạt dẻ, lòng ấm áp lạ thường. Thế là hai người bạn mới cùng nhau nhặt hạt rơi.
Hoàng hôn buông xuống, Ham Ham mếu máo khi thấy cây sồi già - ngôi nhà thân quen - chỉ còn là chấm nhỏ phía chân trời. "Mình... mình bị lạc rồi!" Xồm Xoằn vỗ cánh an ủi: "Đừng lo, mình sẽ bay tìm đường!"
Trong đêm tối lạnh giá, tiếng hót trong veo của cô sơn ca Líu Lo dẫn lối. Ba người bạn nhỏ quây quần bên đống lửa nhỏ, chia nhau những hạt dẻ ấm nóng. Ham Ham thì thầm: "Mình đã hiểu... bạn bè chính là kho báu quý nhất."
Bình minh ló rạng, tiếng gọi quen thuộc vang lên: "Ham Ham! Con ở đâu?" Mẹ sóc cùng bầy em nhỏ đang đi tìm cậu. Ham Hạm ôm chầm lấy gia đình, nước mắt lăn dài: "Con xin lỗi vì đã ham chơi quên đường về!"
Từ đó, ngôi nhà cây sồi luôn rộn rã tiếng cười. Ham Ham học cách lắng nghe lời mẹ dặn, cùng bạn bè lập bản đồ khu rừng, và đặc biệt nhất - luôn dành thời gian quây quần bên những người thương yêu.