Trong khu rừng Lá Ngân Dương nơi những thân cây tỏa ánh sáng lung linh vào ban đêm, Mai – cô bé 10 tuổi má hồng bồng bột – thường lén mang cây sáo trúc của bà ngoại ra tập trong hốc cây già. Tiếng nhạc của em trong trẻo như suối chảy, nhưng chưa bao giờ dám biểu diễn trước đám đông.
Một buổi chiều thu, khi những chiếc lá phát ra âm thanh xào xạc như bản giao hưởng, Sóc Nhí – chú sóc đất mắt lấp lánh màu hổ phách – nhảy tót lên vai Mai: ‘Sáo cậu nghe như mèo ngái ngủ!’ Mai giật mình suýt đánh rơi sáo, nhưng bỗng nhận ra chú sóc biết nói. Thế là hai bạn nhỏ kết thân từ lúc nào chẳng hay.
Sóc Nhí thích trêu chọc nhưng luôn lắng nghe Mai tâm sự nỗi sợ biểu diễn. Đổi lại, em phát hiện đôi mắt sóc con thường đẫm lệ khi hoàng hôn buông – hóa ra chú đã lạc mẹ từ trận lũ năm nào. ‘Mình sẽ dùng tiếng sáo dẫn đường cho cậu!’ Mai quả quyết.
Đêm hội Trăng Mật tới, dưới ánh trăng vằng vặc, Mai run rẩy bước lên sân khấu cây liễu bạc. Tiếng sáo vừa cất lên ngân nga, cả khu rừng bỗng rung chuyển. Những cành cây vươn dài tạo thành cầu vồng âm thanh, từng nốt nhạc của Mai hóa thành đom đóm ánh vàng. Bà ngoại em – người nghệ nhân sáo trúc nổi tiếng – chợt hiện ra sau tán cây, nụ cười như mặt trời sưởi ấm lòng cháu gái.
Giữa lúc giai điệu lên cao trào, tiếng ríu rít vang lên từ xa. Bầy sóc nâu đốm bạc ào tới ôm chầm Sóc Nhí – chính là gia đình cậu tìm theo tiếng nhạc huyền diệu! Cả rừng cây vặn mình hòa âm, khúc ca đoàn viên khiến các vì sao cũng nhảy múa.
Sáng hôm sau, Sóc Nhí dúi vào tay Mai hạt dẻ đặc biệt: ‘Khi nào nhớ tớ, thổi vào đây nhé!’ Bà ngoại âu yếm xoa đầu cháu: ‘Tình bạn chân thành và trái tim rộng mở chính là phép màu mạnh nhất’. Từ đó, tiếng sáo của Mai không còn trốn trong hốc cây, mà trở thành cầu nối cho bao niềm vui mới.