Trong khu vườn cuối con hẻm nhỏ, Nam vô tình phát hiện chiếc cổng gỗ cũ kỹ phủ đầy dây leo. Khi cậu chạm tay vào những họa tiết kỳ lạ, cả khoảng không bỗng rung chuyển. Một luồng ánh sáng cầu vồng cuốn lấy cậu bé, đưa cậu đến vùng đất nơi những đám mây mang hình những nét vẽ nguệch ngoạc, dòng sông chảy toàn màu nước lấp lánh.
‘Chào mừng đến Xứ Bảng Màu!’ – Một tiếng nói the thé vang lên. Từ đống lá vàng, chú mèo mun với chiếc nơ đỏ nhảy ra, hai tai dựng đứng phát ra ánh sáng nhấp nháy. Điều kỳ lạ nhất là trên lưng chú ta gắn chiếc hộp gỗ chứa đầy cọ vẽ biết bay lượn.
Chú mèo tự xưng là Picasso, hướng dẫn Nam cách dùng cây cọ thần kỳ vẽ bất cứ thứ gì ra không trung. Chỉ cần nguệch ngoạc vài đường, những hình khối liền biến thành đồ vật thật: chiếc xe đạp làm bằng kẹo bông, con diều hình mặt trăng cười toe toét. Nhưng khi Nam vẽ ngôi nhà giống hệt ở nhà, Picasso lắc đầu: ‘Sao không thử nhà hình quả dứa, hay ngôi nhà đi bộ được nhỉ?’
Đột nhiên, mặt đất rung lên dữ dội. Một sinh vật màu xám xịt khổng lồ xuất hiện, nuốt chửng mọi sắc màu trên đường đi. ‘Lão Bạc Màu đấy!’ – Picasso kêu lên – ‘Hắn hút cạn sức sáng tạo của mọi sinh linh!’. Quả thực, những bông hoa biết hát bỗng úa tàn, dòng sông cầu vồng trở nên đục ngầu.
Nam cầm cọ vẽ quyết liệt. Thay vì vẽ kiếm hay khiên, cậu phác họa một chiếc kèn harmonica bằng ánh sáng. Giai điệu vang lên, những nốt nhạc xanh đỏ chảy thành suối, quấn lấy quái vật. Lão Bạc Màu gào thét, lớp vỏ xám dần vỡ ra để lộ trăm ngàn hạt kim tuyến lấp lánh. ‘Chính sự tưởng tượng không giới hạn mới là phép thuật mạnh nhất!’ – Picasso cười toe.
Khi Nam trở về khu vườn, chiếc cổng đã biến mất. Nhưng giờ đây, mỗi khi cầm bút vẽ, cậu lại nghe tiếng thì thầm: ‘Hãy tô màu thế giới theo cách riêng của con!’