Vào một đêm hè dịu dàng khi ông trăng mỉm cười treo lơ lửng, Thỏ Trắng nhoài người trên chiếc giỏ cỏ khô lấm tấm hoa cúc. "Con muốn đi dạo một chút trước khi ngủ được không mẹ?" - cô bé vẫy đôi tai mềm như nhung hỏi. Mẹ Thỏ âu yếm vuốt bộ lông trắng muốt của con: "Nhớ về sớm và đừng đi quá xa nhé!".
Bước chân Thỏ Trắng khẽ lướt trên thảm cỏ đẫm sương, mỗi ngọn lá tranh thủ thì thầm chúc ngủ ngon. Bỗng từ lùm cây phía trước vọng ra tiếng cười khúc khích. Một chùm ánh sáng vàng óng lơ lửng hiện ra – đóa hoa đèn lồng biết bay! "Chào bé Thỏ!" - những chú đom đóm xếp thành vòng tròn nhảy múa, chiếc đuôi lấp lánh như sao sa.
Theo dải ánh sáng diệu kỳ, Thỏ Trắng đến bên dòng suối ngân hà. Nước reo ca róc rách, những viên sỏi thủy tinh lấp lánh dưới đáy. "Uống một ngụm nước mơ nhé!" - Cây Liễu Bạc khẽ rủ mái tóc dài xuống mặt nước, trao cho Thỏ chiếc lá hình chiếc thuyền con chứa đầy giọt sương long lanh.
Giữa khu rừng bỗng hiện lên cây Cầu Vồng đêm làm bằng sợi nắng mong manh. Từng chú Sóc Bông chuyền cành dệt những tia trăng thành lan can lấp lánh. Họ cùng Thỏ Trắng trang trí cầu bằng chuỗi hoa dạ hương tỏa hương vanilla ngọt ngào.
Khi chòm sao Bắc Đẩu lên cao, Thỏ Trắng ôm chặt chiếc lá chứa giọt sương làm kỷ niệm trở về. Trong ngôi nhà ấm áp mùi bánh quế mật ong, cô bé ngủ thiếp đi với nụ cười tươi, đôi tai quấn quanh chiếc chăn bông mềm mại như những đám mây hồng chở đầy giấc mơ diệu kỳ.