Trên bờ biển nắng vàng rực rỡ của làng chài Hải Phong, cô bé Hà Lan 10 tuổi lặng lẽ nhặt từng vỏ sò trắng muốt xếp vào chiếc lọ thủy tinh cũ kỹ. Từ ngày mẹ mất, cô bé sống khép mình hơn, chỉ biết trò chuyện cùng những con sóng. Bố câu ngày đêm trên thuyền, mùi mặn mòi của biển thấm vào từng nếp nhăn trên gương mặt ông...
Mọi chuyện thay đổi khi Minh Đăng - cậu bạn da ngăm đen từ thành phố về - xuất hiện. Chiếc xe lăn gỗ của cậu lăn trên bến cảng mỗi chiều, đôi tay thoăn thoắt vẽ những bức tranh biển xanh biếc. Hà Lan thương thầm ánh mắt buồn của cậu bạn mỗi khi nhìn trẻ con chạy nhảy, nhưng chẳng dám bắt chuyện.
Một đêm gió chướng, thuyền bố Hà Lan trở về với khoang cá trống không. Ông ngồi bệt xuống bậc thềm nhà thở dài: 'Biển đang giận dữ rồi...'. Trong phòng khoá trốn, Hà Lan tình cờ phát hiện cuốn nhật ký cũ của bố, những dòng chữ nguệch ngoạc kể về ngày ông cứu cậu bé bị sóng cuốn - chính là bố đẻ của Minh Đăng!
Quyết tâm xóa tan khoảng cách, Hà Lan đem hộp sò quý nhất đến nhà Minh Đăng, nhưng căn nhà gỗ vắng lặng. Bà ngoại cậu nghẹn ngào: 'Cháu nó đau tim nặng, phải lên bệnh viện tỉnh...'
Trong căn phòng bệnh trắng toát, Hà Lan run run đặt chú sò tai tượng khổng lồ - quà sinh nhật mẹ để lại - lên bàn Minh Đăng. Hai đứa trẻ lần đầu tâm sự, những nét vẽ biển cả dần phủ kín trang giấy. Kỳ tích đến khi bác sĩ đề nghị Minh Đăng phục hồi tại làng chài. Ngày ngày, Hà Lan đẩy xe lăn cho cậu bạn tập đi bên bờ sóng, bố cô bé âm thầm đóng thanh gỗ làm lan can dọc lối mòn ra biển...
Đêm hội trăng rằm, bức tranh 'Hải Phong Ký Ức' của Minh Đăng - nơi những con sóng hoá hình tay bố Hà Lan đỡ chiếc thuyền nhỏ - đoạt giải nhất cuộc thi thiếu nhi. Dưới ánh trăng vàng, hai bàn tay nhỏ nắm chặt nhau, tiếng cười trong trẻo hoà cùng điệu hò biển cả.