Ở một ngôi làng nho nhỏ mang tên Trí Sáng, mọi thứ đều chỉ có hai màu đen và trắng. Cỏ cây, nhà cửa, thậm chí cả nụ cười của người dân cũng như những bức tranh chưa kịp tô màu. Cô bé Mai mười tuổi luôn thắc mắc: "Sao thế giới lại buồn tẻ thế nhỉ?". Một ngày nọ, cô phát hiện chiếc hộp bí ẩn trong góc vườn, bên trong là cây cọ vẽ lấp lánh ánh vàng.
Mai chạm nhẹ cây cọ vào tường, lập tức những vệt sơn cầu vồng loang ra như pháo hoa. Cô reo lên: "Ồ! Màu xanh da trời! Màu hồng! Màu tím!". Từng nét vẽ của Mai biến chiếc ghế đá cũ kỹ thành phi thuyền ngũ sắc, cánh đồng khô héo bỗng mọc lên rừng hoa đủ hình tròn, vuông, tam giác kỳ lạ. Lũ trẻ trong làng ùa đến, mắt tròn xoe ngạc nhiên.
Nhưng đêm đó, bóng tối Hắc Ám - sinh vật nuốt chửng màu sắc - xuất hiện. Nó gầm gừ: "Ta ghét sự rực rỡ!" rồi phun ra vệt mực đen, biến cỏ hoa thành tro bụi. Mai hốt hoảng giơ cây cọ lên, nhưng màu sắc cứ dần biến mất. "Phải nghĩ khác đi!" – cô tự nhủ và nhanh trí vẽ những chiếc kính vạn hoa. Ánh sáng xuyên qua kính tạo thành trăm ngàn hình sao lấp lánh, khiến Hắc Ám bối rối.
Mai tiếp tục vẽ những con thú bằng hình khối kỳ quái: chó đuôi xoáy ốc, mèo mắt hình trái tim... Chúng nhảy múa quanh quái vật, phun ra hạt kim tuyến. Hắc Ám kêu thất thanh: "Đủ rồi! Thứ ánh sáng kỳ dị này làm ta đau đầu quá!" rồi tan biến trong làn khói xám. Làng Trí Sáng rạng rỡ trở lại, nhưng lần này, không chỉ nhờ cây cọ thần. Những đứa trẻ học theo Mai, dùng chính trí tưởng tượng của mình để sáng tạo nên thế giới mới – nơi bánh xe hình vuông vẫn lăn vù vù, và mây có thể mang hương dâu tây.