Trên lưng chú rùa bạc nghìn năm tuổi, ngôi làng mây của Bé Mây đang chậm rãi bơi qua biển sao. Những viên đá ngủ đông trên mái nhà rúc rích cười khúc khích, chuẩn bị tỏa sáng như mọi đêm. Bỗng một tiếng răng rắc vang lên, cả làng chìm vào bóng tối lạnh giá.
Bé Mây hít một hơi đầy gió bấc rồi thổi bùng chiếc đèn bọt biển. Ánh sáng mờ ảo lộ ra Cánh Bướm Đêm Pha Lê đang giãy giụa dưới tảng mây vỡ. "Cứu tớ với!" - tiếng nói leng keng vang lên từ đôi cánh thủy tinh. Bé Mây vội dùng dải ruy băng gió quấn quanh tảng đá, nhưng mỗi lần kéo lại làm cánh bướm rung lên đau đớn.
Bỗng cô bé chợt nhớ lời ông Rùa: "Khi mây tối nhất, sương mai sẽ là ngọn đèn". Vội vàng, Bé Mây tháo chiếc vương miện bằng những giọt sương đang cài trên tóc, đặt nhẹ lên đôi cánh bị thương. Ánh sáng bạc tỏa ra nuốt trọn không gian. Cầu vồng đêm ùa qua các ngõ nhỏ, đánh thức những viên đá đang ngủ. Chú rùa khổng lồ cất tiếng cười giòn tan, bốn chân lại vươn dài bơi tiếp qua dải ngân hà.
Từ đó mỗi sớm, khi vương miện sương tan vào nắng, Bé Mây lại tìm thấy trên bậc cửa một hạt pha lê nhỏ xinh - lời hẹn của người bạn bướm cho những cuộc phiêu lưu sắp tới.