Giữa khu rừng xanh mướt nắng vàng, Thỏ Trắng lon ton nhảy trên con đường đầy lá kim. Bỗng vật gì nâu sẫm nằm chỏng chơ dưới gốc sồi khiến em dừng chân. "Ôi! Một chiếc ví da!" - Thỏ reo lên, đôi tai dựng đứng vì ngạc nhiên.
Mở chiếc ví ra, Thỏ thấy cả xấp tiền và tấm ảnh gia đình Gấu Mẹ đang ôm hai Gấu Con tươi cười. "Chắc Gấu Mẹ đang lo lắng lắm!" - Thỏ nghĩ thế rồi cuống quýt chạy về nhà. Mẹ Thỏ âu yếm xoa đầu con: "Con ngoan lắm! Nhưng muốn trả đồ phải tìm đúng chủ nhân chứ?"
Sáng hôm sau, Thỏ mang ví đến nhà Bác Voi Thông Thái. Tờ giấy nhỏ trong ví tiết lộ địa chỉ khu rừng phía Bắc. Bác Voi gật gù: "Cháu thật dũng cảm! Đường xa có mỏi chân cũng đừng bỏ cuộc nhé!". Giữa trưa nắng gắt, Thỏ mệt lả nhưng vẫn cố bước. Bỗng tiếng khóc thút thít vang lên - Một chú Sóc Non đang co ro bên vũng nước.
"Em bị lạc mẹ ư?" - Thỏ dịu dàng hỏi. Dù đang vội, Thỏ vẫn dẫn Sóc về tổ. Mẹ Sóc cảm động ôm con: "Cảm ơn cháu! Cháu quả là tấm gương sáng về lòng tốt!". Đúng lúc ấy, Gấu Mẹ hớt hải chạy tới khi thấy chiếc ví. "Đây là tiền mổ mắt cho Gấu Em đấy!" - Gấu Mẹ nghẹn ngào.
Từ đó, cả khu rừng truyền nhau câu chuyện về chú Thỏ nhỏ trung thực. Bài học ấy như viên ngọc quý: Lòng nhân ái không chỉ sưởi ấm người nhận, mà còn khiến trái tim ta rạng rỡ!