Minh, cô bé 9 tuổi với mái tóc đen cắt ngang vai, luôn mang theo chiếc hộp màu rực rỡ bên mình. Một chiều hè, khi đang vẽ nguệch ngoạc lên trang giấy trắng, cô phát hiện bức tranh của mình phát sáng lạ kỳ. Những nét vẽ bỗng cuộn tròn như dải lụa, kéo cô vào thế giới nơi bầu trời là tấm vải vẽ khổng lồ đang dần phai màu.
Cất bước trên con đường đá lát bằng những viên bi nước, Minh gặp Tí Nị – sinh vật lấp lánh hình dáng lai giữa cáo và bướm. “Chào mừng đến Vương quốc Ý Tưởng!” – Tí Nị vẫy chiếc đuôi phát ra âm thanh leng keng – “Nơi này đang gặp nguy hiểm vì bọn Bóng Xám ăn mất màu sắc. Chúng ta cần trí tưởng tượng của em!”
Hai người bạn băng qua Cánh Đồng Gương Vỡ, nơi mỗi mảnh vỡ phản chiếu vô số phiên bản của chính họ. Minh lấy bút vẽ nối các mảnh gương thành cầu vồng lơ lửng. Khi đàn Bóng Xám đuổi theo, cô nghĩ ra trò chơi đố chữ – mỗi câu trả lời đúng lại khiến lũ quái vật co rúm lại.
Trên Đỉnh Nguyên Tử, Minh phải giải câu đố của Thần Mặt Trăng: “Làm thế nào mang ánh sáng vào thành phố tối?”. Thay vì tìm đèn lồng, cô dùng chiếc kẹo bông tự vẽ để tạo ra những chú đom đóm biết hát. Bài ca vui nhộn của chúng khiến cả vương quốc bừng sáng, Bóng Xám tan thành tro sao lấp lánh.
Trước khi trở về, Tí Nị tặng Minh hạt giống pha lê: “Ý tưởng nhỏ sẽ nảy mầm nếu em dám nuôi dưỡng”. Sáng hôm sau, cô bé ngạc nhiên thấy những bông hoa giấy từ tranh vẽ đang đung đưa trên bệ cửa sổ, thì thầm lời mời gọi cho những cuộc phiêu lưu mới.