Giữa vùng đất Làng Cát Trắng, nơi những cơn mưa đã biến mất suốt ba năm, cô bé 10 tuổi Mai sống cùng bà nội. Từ nhỏ, Mai phát hiện mình có thể khiến những giọt nước lấp lánh hiện ra từ lòng bàn tay. Nhưng bà dặn: \"Con phải giữ bí mật, kẻo dân làng sợ hãi.\"
Một ngày nóng rực, giếng cuối cùng cạn kiệt. Trưởng làng tuyên bố mọi người phải di cư. Mai quyết định ra Rừng Cấm – nơi truyền thuyết kể về dòng sông ngầm. Cầm theo bình đất nhỏ, em lén băng qua đồi cát.
Đến rừng, Mai gặp một chồn sa mạc bị gai quấn chân. Dù vội vã, em dùng nước từ tay rửa vết thương cho nó. Bất ngờ, chồn cất tiếng: \"Ta sẽ dẫn người đến nơi đất biết thì thầm.\"
Theo chồn vào hang tối, Mai thấy vệt ẩm ướt trên vách đá. Em đặt tay lên đó và cảm nhận luồng nước ngầm cuộn chảy. Nhưng làm sao đưa nước về làng? Mai nghĩ đến những ống tre bỏ không gần nhà. Em lấy dây buộc bình nước vào người, leo lên cây cao nhất và thả những giọt nước phép xuống. Từng giọt nước rơi tạo thành màng sóng lan tỏa, hút dòng nước ngầm lên mặt đất.
Trở về làng, Mai cùng dân làng đào ống tre theo đường sóng. Khi mặt trời lên, tiếng reo vang khắp nơi: \"Nước! Nước về rồi!\" Từ đó, Mai không cần giấu năng lực. Em dạy trẻ con cách dẫn nước bằng hệ thống ống tre – bí quyết kết hợp phép thuật và trí thông minh.