Trên dãy Núi Mờ Sương có cậu bé Tùng 10 tuổi luôn mang theo đôi nạng gỗ. Từ nhỏ, đôi chân yếu ớt khiến em không chạy nhảy như bạn bè, nhưng bù lại, Tùng có đôi mắt tinh anh và trí nhớ như máy ảnh.
Một chiều thu, khi cả nhóm khám phá hang Gió Lùa, trận động đất nhỏ khiến lối vào sập xuống. Bóng tối bao trùm, Tiến - bạn nhỏ nhất - bị thương ở chân không di chuyển được. Từng tiếng nước rỉ tí tách khiến không khí thêm ngột ngạt.
‘Mình phải tìm đường ra thôi!’ Tùng run rẩy hít sâu, bàn tay đẫm mồ hôi nắm chặt nạng gỗ. Bỗng em chú ý những vệt sáng lấp lánh trên vách đá - đó là đàn đom đóm đất hiếm gặp đang di chuyển thành dòng. Nhớ lại bài học sinh tồn của bố, Tùng lần theo hướng côn trùng bay.
Qua ngã rẽ tối om, đôi nạng gỗ vướng vào khối thạch nhũ lung lay. Tùng suýt ngã nhưng kịp nhận ra đó chính là cột chống tự nhiên. Em dùng dây buộc nạng vào thạch nhũ tạo thành cần cẩu đơn giản, kéo tảng đá chặn lối đi lên cao. Ánh sáng ban ngày lọt qua khe nứt khiến cả nhóm reo lên.
Khi dẫn đoàn cứu hộ đến nơi, các chú công an ngạc nhiên thấy Tùng đang dùng than đá vẽ sơ đồ hang động chi tiết lên nền đá. ‘Chính nhược điểm buộc em quan sát kỹ hơn mọi người’ - Tùng cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh phản chiếu ánh đèn pin.