Cánh Đồng Tre Và Những Ngọn Đèn Lồng Sinh Tử

Câu chuyện thiếu nhi ấm áp về tình bạn và gia đình, dạy bé cách lắng nghe, đoàn kết vì người thân và bảo vệ thiên nhiên. Truyện ngắn miễn phí với thông điệp sâu sắc về sức mạnh của sự thấu hiểu.

canh-dong-tre-va-nhung-ngon-den-long-sinh-tu

Ánh Sao Kể Chuyện

T6, 14/03/2025

Giữa triền đồi xanh mướt, có một rừng tre già tỏa bóng mát xuống ngôi làng nhỏ. Bên gốc tre nghìn đốt cổ thụ nhất, Linh - cô bé 10 tuổi sống cùng bà ngoại - thường ngồi lẩm nhẩm đọc sách. Mái tóc đen của em luôn được cột gọn bằng sợi dây rút màu xám, còn đôi mắt to thì chăm chú dán vào những trang giấy cũ. Kỳ nghỉ hè này, Linh được mẹ gửi về quê để bà chăm sóc, trong khi mẹ - một nhà thực vật học - tiếp tục hành trình nghiên cứu ở Amazon xa xôi.

Một buổi chiều nắng vàng như mật ong chảy, tiếng cười giòn tan vang lên phía đồi. Tùng - cậu bạn hàng xóm với chiếc mũ lưỡi trai cũ kỹ - đang nhảy lò cò qua các gốc tre, tay cầm chiếc diều hình con bướm màu chàm. "Ê Linh! Lên đỉnh đồi có cái hang bí mật này!" Cậu véo má em khiến Linh giật mình. Dù chưa quen, cô bé vùi quyển sách vào túi vải và chạy theo bóng lưng áo sờn của Tùng.

Hai đứa dừng chân trước thân tre già loang lổ vết hằn thời gian. Tùng khều nhẹ lớp rêu phong, một đàn đom đóm đột ngột ùa ra như sao sa. "Thấy chưa? Bà tao kể đây là nơi các cụ thờ thần rừng..." - giọng Tùng chợt trầm xuống khi phát hiện vệt sơn đỏ trên thân cây. Đó là ký hiệu đánh dấu cây sẽ bị đốn hạ cho lễ hội đèn lồng sắp tới.

Linh run run sờ vào vết sơn, lòng bỗng nhói đau. Em nhớ đến bà ngoại bị mờ mắt vì bệnh tật, người duy nhất luôn âu yếm kể cho em nghe về thế giới thực vật kỳ diệu. Tùng cúi mặt xuống, giọng nghèn nghẹn: "Tao không muốn họ chặt nó. Ông nội tao trước khi mất vẫn bảo gốc tre này đã che chở cả làng qua bao trận lụt...".

Đêm đó, trong căn nhà nhỏ nơi Tùng sống với ông nội bán rau dạo, hai đứa trẻ chụm đầu dưới ngọn đèn dầu. Linh mở cuốn sổ tay cũ của mẹ, phát hiện hình vẽ về loài đom đóm bản địa có phấn cánh chữa lành thương tổn giác mạc. Tùng thở phào: "Hay là mình thử tìm phấn đom đóm chữa mắt cho bà cậu? Rồi bà có thể thuyết phục mọi người giữ rừng tre!"

Suốt tuần sau, hai bạn nhỏ mò mẫm trong rừng khi hoàng hôn buông. Đôi bàn tay nhỏ khéo léo của Tùng làm bẫy bằng nan tre, Linh thì thận trọng ghi chép từng đặc điểm sinh học. Khi chùm sáng xanh dịu đầu tiên lấp lánh trong chiếc lọ thủy tinh, cả hai hét lên vui sướng. Nhưng niềm vui chưa tắt thì tiếng máy cưa réo lên từ phía chân đồi...

Tùng nắm chặt tay Linh chạy như bay xuống triền đá. Trước mặt họ, đoàn xe chở máy móc đang nổ máy gầm rú. Linh hét lên: "Chú ơi đừng chặt! Đây là môi trường sống của loài đom đóm quý!" Giữa lúc ấy, Tùng mở nắp lọ thủy tinh. Hàng trăm đốm sáng xanh lục tỏa ra, tạo thành tấm màn lấp lánh như dải ngân hà thu nhỏ. Mọi người sững sờ khi thấy ông của Tùng - người đang bị mù - chợt bước về phía đám sáng với đôi mắt ngấn lệ: "Tôi... tôi thấy được ánh sáng rồi!"

Chiều hôm đó, dưới tán tre rì rào gió, cả làng tổ chức buổi họp đặc biệt. Bà ngoại Linh với đôi mắt đã sáng hơn, dùng chính quyển sổ sinh học của con gái mình để giải thích về hệ sinh thái mong manh. Tùng thì hồi hộp trình bày bản vẽ cải tiến đèn lồng tre - thay vì đốt cây, họ sẽ tạo hình từ lá mây khô thấm phấn đom đóm. Khi chùm đèn lồng hình tổ ong đầu tiên tỏa sáng dịu dàng trong đêm, tiếng vỗ tay vang dội cả núi rừng.

Sáng hôm sau, dưới mái hiên nhà bà ngoại, Tùng vừa sửa lại chiếc diều của mình vừa cười: "Tao mới nghĩ ra kiểu diều gắn đèn đom đóm này! Mà... mẹ cậu sắp về chưa nhỉ?" Linh mỉm cười, tay xoay xoay chiếc lọ pha lê đựng phấn hoa vàng óng gửi cho mẹ: "Mình đã biết cách giữ gìn những điều quý giá mà không cần phải xa cách nữa rồi."

Truyện cùng chủ đề

Có thể bạn sẽ thích