Trong Thung Lũng Bảy Màu có cô bé 8 tuổi tên Mai, má lúm đồng xu và đôi mắt sáng như sao. Mai nhút nhát nhưng đôi bàn tay cô luôn tạo ra những bức tranh sống động về muông thú. Mỗi sáng, cô cùng con cáo bạc Ánh Sao - sinh vật có vệt lông hình trăng khuyết và khả năng hiện ra sự thật qua bóng đổ - dạo chơi ven rừng.
Một hôm, Ánh Sao dẫn Mai đến hồ Ngọc Tâm bị bao phủ bởi lớp bùn đen. Những con cá phát sáng nằm co quắp dưới đáy. 'Hồ này từng phản chiếu trái tim người đến đây', Ánh Sao thở dài. Bỗng cây cọ thần của Mai rung lên, vẽ ra hình ảnh ông Tiên Già bị giam trong tinh thể đen - vị thần hồ đã hy sinh sức mạnh ngăn chất độc từ lòng tham của dân làng lân cận.
Mai dùng tranh vẽ hứng dòng nước ô nhiễm, từng nét cọ hút lấy vệt đen. Bức tranh biến thành mê cung cuốn lấy quái vật bùn. Khi cô suýt ngã xuống hồ, Ánh Sao hét: 'Hãy thừa nhận lỗi của chính em!'. Mai khóc nấc kể về lần vô tình đổ màu độc hại xuống suối. Nước mắt trong vắt của cô rơi xuống hòa cùng nét vẽ, tạo thành cầu vồng quét sạch bóng tối.
Ông Tiên hiện ra mỉm cười: 'Sự chân thành đã phá tan lớp vỏ ích kỷ'. Hồ Ngọc Tâm hồi sinh, phản chiếu hình ảnh dân làng đang xin lỗi cây cỏ. Từ đó, mỗi bức tranh Mai vẽ đều thả những hạt phấn sáng giúp cây lớn nhanh, và cô bé học được cách luôn lắng nghe tiếng thì thầm của trái tim.