Hoa Và Những Cánh Bướu Lửa

Câu chuyện thiếu nhi về lòng dũng cảm và vượt qua nỗi sợ hãi, kể hành trình của bé Hoa đối mặt bóng tối để cứu gia đình giữa núi lửa thức giấc. Truyện ngắn truyền cảm hứng, kèm hình minh họa sống động.

hoa-va-nhung-canh-buou-lua

Ánh Sao Kể Chuyện

T6, 14/03/2025

Trên hòn đảo lửa Pōhaku, nơi những dòng dung nham óng ánh như mật ong chảy quanh triền núi, có cô bé 8 tuổi Hoa sống cùng bố – một nhà nghiên cứu núi lửa. Từ nhỏ, Hoa đã sợ bóng tối đến mức không dám ngủ một mình. Mỗi tối, cô nép vào chiếc đèn lồng bằng đá núi lửa mẹ để lại, thì thầm những câu chuyện tự bịa để xua đi nỗi sợ.

Một chiều cuối thu, mặt đất rùng mình dữ dội. Bố Hoa hét lên: “Núi lửa thức giấc rồi! Phải đến bến thuyền phía đông ngay!”. Nhưng con đường tắt duy nhất lại xuyên qua hang động Kahele – nơi tối om từ nghìn năm. Hoa run bần bật, chân như dính chặt vào đất.

“Không còn cách nào khác con ạ!” – Bố nắm chặt tay Hoa lao vào hang. Bóng tối nuốt chửng họ. Tiếng nước rơi tí tách như tiếng quái vật nuốt nước bọt. Hoa thở gấp, tim đập loạn xạ. Đột nhiên, cô vấp phải tảng đá, tách khỏi tay bố giữa màn đêm dày đặc!

Hoa co rúm người, nước mắt nóng hổi. Bỗng một chấm sáng lập lòe xuất hiện. Rồi hai, ba... hàng trăm ánh sáng xanh neon nhảy múa quanh cô. “Bướu lửa!” – Hoa thì thào nhận ra loài bướm đêm phát quang mẹ cô từng kể. Chúng chụm cánh tạo thành mũi tên ánh sáng chỉ lối. “Mẹ… có phải mẹ gửi các bạn tới không?”

Theo vệt sáng mong manh, Hoa bò qua khe đá hẹp, lần từng bước trên vách núi trơn. Có lúc tưởng như muốn gục, tiếng gió vi vu qua hang nghe như lời mẹ hát ru năm xưa. Khi ánh hừng đông ló dạng, Hoa nhìn thấy bến thuyền phía trước. Cô hét vang gọi bố, hai cha ôm nhau khóc cười trong vòng tay đoàn thuyền cứu hộ.

Đêm đó, khi trở lại lán trại an toàn, Hoa cầm chiếc đèn lồng đã tắt, mỉm cười thả nó vào dòng dung nham đang nguội dần. Cô đã tìm thấy ánh sáng của riêng mình – thứ ánh sáng ấm nhất không đến từ lửa, mà tỏa ra từ trái tim dũng cảm.

Truyện cùng chủ đề

Có thể bạn sẽ thích