Trên dải ngân hà lấp lánh, có một thị trấn nhỏ tên Mây Ngọc nơi những ngôi nhà bồng bềnh như kẹo bông. Mai, cô bé 8 tuổi tóc tím biếc, là con gái của Người Giữ Cân Bằng Thời Tiết. Đặc biệt, mỗi khi Mai cười, cầu vồng xuất hiện khắp trời. Nhưng nếu em buồn, mây đen ùn ùn kéo đến...
Một chiều nọ, Mai giận dỗi vì bị bạn cười khúc khích khi vấp ngã. ‘Xoẹt!’ – tia chớp xé ngang bầu trời. Cơn mưa đá ầm ầm trút xuống, đập vỡ chiếc cầu mây của thị trấn. Cô bé hoảng sợ chạy trốn vào hang núi, nơi gặp Bống – chú rồng mây bé tí hon đang ngồi thổi sáo chữa lành vết thương.
‘Cảm xúc như đám mây ấy,’ Bống cười hiền, ‘Khi buồn, em hãy thở như gió thu: Hít vào 1-2-3… Thở ra 4-5-6.’ Rồi chú dạy Mai cách vẽ nhật ký cảm xúc lên những chiếc lá kỷ hà – mỗi hình dạng tương ứng niềm vui, nỗi buồn hay sự tức giận.
Ngày thứ bảy, khi thấy bác Thợ Sửa Cầu mệt nhọc dưới nắng gắt, Mai lần đầu thử hít thở sâu. Từ lòng bàn tay em, cơn mưa cam mát rượi rơi xuống. Tiếng reo hò vang lên: ‘Cầu vồng kìa!’ – bảy sắc màu uốn lượn nối liền những đám mây tan vỡ.
Tối đó, Mai ngồi bên cửa sổ, lật từng trang nhật ký lá. Em hiểu rằng mỗi cảm xúc đều quan trọng, chỉ cần học cách ‘dẫn mây’ cho đúng hướng…
- Tạo ‘hộp cảm xúc’ bằng lọ thủy tinh và các viên bi màu (xanh: bình tĩnh, đỏ: tức giận…) để trẻ thả vào mỗi tối
- Hít thở cùng con 3 lần/ngày với trò chơi ‘thổi bong bóng cảm xúc’
- Khen ngợi khi trẻ diễn đạt cảm xúc bằng lời thay vì hành động