Giữa dãy núi Mây Vờn có khu rừng nhỏ nơi cây cối đều kết bằng pha lê trong suốt. Mỗi khi trăng lên, cả khu rừng rung lên khúc hát leng keng như chuông gió, tỏa ánh sáng xanh dịu dàng xuống ngôi làng bên dưới.
Mai - cô bé mới theo bố mẹ đến làng - thường ngồi bậc thềm ngắm rừng pha lê xa xa. Từ ngày phát hiện ra mình có thể trò chuyện với những chú chim non hay chú nhím hay ngượng ngùng, em cảm thấy bớt cô đơn hơn. Nhưng mỗi lần muốn chào các bạn cùng xóm, cổ họng em lại nghẹn lại như bị ai bóp chặt.
Một đêm nọ, tiếng gõ cửa thình thịch đánh thức Mai. Bên ngoài là chú thỏ bông lông xù đang thở hổn hển: "Cậu ơi! Viên pha lê trái tim của rừng... nó ngừng tỏa sáng rồi! Cây cối đang úa tàn từng giây!"
Vượt qua nỗi sợ, Mai lần đầu tiên bước vào khu rừng huyền bí. Từng phiến lá pha lê rơi lả tả như giọt nước mắt, những bông hoa thủy tinh khẽ lắc đầu: "Chúng tôi đã đợi cô bé có trái tim thuần khiết..."
Khi tìm thấy viên pha lê hình trái tim đục mờ nằm giữa đài hoa, bầy dơi bỗng ào tới định cướp đi. Mai run rẩy ôm viên đá vào lòng, vô tình hát khẽ bài hát ru bà thường dỗ em ngủ. Ánh sáng bạc dịu dàng tỏa ra từ ngực áo, viên pha lê bừng sáng rực rỡ như mặt trời đêm, khiến cả khu rừng vang lên khúc ca hòa âm của vạn chiếc chuông gió.
Sáng hôm sau, cô bé thức dậy thấy viên pha lê nhỏ đang lơ lửng bên gối. Từ đó, mỗi khi Mai cất tiếng cười, những cánh hoa quanh nhà lại rung rinh hát theo - bài ca về lòng can đảm của trái tim biết lắng nghe.