Giữa một đêm trăng tròn, Hoa Cúc – cô bé với mái tóc tết đôi như hai nhánh hoa dại – bỗng nghe tiếng thì thào từ khu vườn sau nhà. Những đóa cúc trắng khẽ rung rinh: "Hãy leo lên cầu vồng đêm, nơi ấy có vườn mây cần con!". Tò mò, cô nhón chân chạm vào dải sắc màu lấp lánh bắc ngang bầu trời.
Bước đến đỉnh cầu vồng, Hoa Cúc choáng ngợp trước cảnh tượng: Muôn loài hoa pha lê nở rộ trên những đám mây bông xốp, tỏa ánh sáng dịu dàng. Bỗng một cụm mây tròn xoe với đôi mắt lấp lánh lăn đến: "Chào cô bé trần gian! Tớ là Nimbus. Khu vườn này sắp khô héo vì chúng tớ quên cách tạo mưa rồi!"
Hoa Cúc cúi xuống vuốt ve cánh hoa thủy tinh đang úa màu. Tiếng thì thầm vang lên: "Hãy tìm giai điệu của giọt sương đầu tiên...". Cô bé chợt hiểu – cần phải ghép những âm thanh từ các loài hoa! Hoa Chuông Gió rung lên hợp âm trong trẻo, Hoa Dạ Hương thả vào đêm nốt trầm ngọt ngào, còn đóa Hồng Nguyệt kể chuyện bằng tiếng xào xạc của cánh hoa.
Khi giai điệu cuối cùng vang lên, điều kỳ diệu xảy ra: Muôn ngàn giọt sương long lanh rơi xuống như pha lê vỡ. Những đám mây Nimbus cười giòn tan, xoay tròn tạo thành cơn mưa ấm áp. Vườn Mây Bồng Bềnh hồi sinh rực rỡ, hoa lá vươn mình đón nước trời. Hoa Cúc nhắm mắt cảm nhận hơi ẩm mát lành trên má, lòng rộn ràng niềm vì đã giữ gìn được vẻ đẹp của nơi tiên cảnh.
Trước lúc bình minh, Nimbus đưa cô bé trở về nhà bằng chiếc thang mây mềm mại. Giấc ngủ của Hoa Cúc êm đềm với dư âm bài ca cổ tích, nơi những cánh hoa khe khẽ hát ru đêm thêm dịu ngọt.