Trên bờ cát vàng của làng chài Hải Minh, nắng chiều dát vàng lên mái tóc rối của Tú - cậu bé mười tuổi lần thứ năm đếm những con sóng vỗ. Chiếc mũ lưỡi trai bạc màu che nghiêng đôi mắt đen láy, thứ kỷ vật duy nhất người cha để lại trước khi theo cơn bão ra khơi mãi mãi.
Bước chân đất in hằn trên cát ướt dừng lại đột ngột. Tú chết lặng trước sinh vật đang thoi thóp: một chú cá heo con dài bằng cánh tay cậu, lớp da xám phớt hồng lấm tấm cát. Vết rách hình sao trên vây lưng rỉ máu khiến tim cậu thắt lại...
"Mau! Đem xô nước đây!" Giọng Tú vỡ óa giữa tiếng gió. Hai bàn tay nhỏ xíu cào cát đào rãnh dẫn nước, chiếc mũ lưỡi trai biến thành gáo nhỏ dội từng vốc nước biển lên thân hình run rẩy. Tiếng cá heo thở khò khè như lưỡi cưa cà vào ngực cậu.
Bóng người đổ dài trùm lên hai mẹ con. "Ê thằng kia! Phát hiện hay đấy!" Nhóm trẻ dẫn đầu là Hải - cậu lớn nhất xóm - chặn lối về. "Mấy ông xiếc thủy cung trả giá cao lắm. Tau có người quen..."
Tú ôm chặt cá heo vào lòng, mùi máu tanh nồng xộc lên mũi. Hình ảnh người cha trong câu chuyện bà kể hiện về: "Ba con cứu một cá heo mắc cạn, nó có vết sẹo hình sao kỳ lạ...". Bất chợt, ngón tay cậu chạm vào vết lồi sần trên vây cá heo...
"Đó là cá heo của ba tôi!" Tiếng hét của Tú làm cả nhóm giật mình. Cậu giơ cao vây cá lấp lánh dưới nắng chiều, vết sẹo như ngôi sao biển đang tỏa sáng. "Năm xưa ba tôi cứu mẹ nó, giờ nó về tìm người nhà!"
Không khí chùng xuống. Hải cúi mặt nhìn vũng nước đọng nơi chân, đột nhiên cởi phăng áo khoác: "Tụi mày còn đứng đó làm gì? Lấy khăn giữ ấm cho nó!"
Trong ánh hoàng hôn, đoàn người nối đuôi nhau khiêng chú cá heo về biển. Tú đứng sâu đến đùi trong làn nước lạnh, đặt nhẹ sinh vật bé bỏng xuống dòng nước cuối cùng. Vệt sáng hồng lóe lên khi chiếc đuôi quẫy nhẹ...
Đêm đó, bà ngoại vuốt sống lưng áo ướt đẫm của Tú: "Lòng dũng cảm của cháu đã viết tiếp câu chuyện của ba. Một ngày nào đó, vết sẹo ấy sẽ kể cho biển cả về trái tim son của cả hai cha con."