Trong ngôi làng Bông Gió nho nhỏ có cô bé Mai hay mộng mơ, đôi mắt lấp lánh luôn tò mò về thế giới xung quanh. Một buổi chiều thu nhặt vỏ sò bên bờ biển, Mai phát hiện chiếc hộp gỗ khảm xà cừ lấp lánh. Mở ra, cô thấy cây cọ vẽ bằng vàng ròng với lông ngọn tỏa ánh hào quang cầu vồng.
Khi chạm cọ vào không trung, từng nét vẽ của Mai hóa thành thực! Cô vẽ chú cá heo bơi lội trên sóng, những đóa hoa bồ công anh bay lượn như đèn lồng sống. Nhưng điều kỳ diệu thực sự xảy ra khi nửa đêm, cây cọ dẫn Mai đến khu rừng Bạch Tùng – nơi muông thú đang xếp hàng chờ cô vẽ lại lớp lông đã bị quên lãng.
Hươu cao cổ ngơ ngác khi Mai phối sai màu vằn, sóc chuột cười khúc khích với chiếc đuôi hình tam giác. Dần dà, cô bé học cách lắng nghe ý tưởng của chính các loài vật, phát minh ra sắc xanh ngọc trai cho bướm đêm, màu cam rực lửa cho chú chim thiên đường. Thế giới trở nên sống động qua những thử nghiệm táo bạo.
Nhưng rồi cây cọ bắt đầu nhạt dần màu. Ông Thần Họa Sĩ hiện ra từ làn sương giải thích: "Phép màu thực sự nằm ở trái tim người cầm cọ". Mai hít thở sâu, vẽ bức tranh cuối cùng bằng cảm xúc thuần khiết – đó là khung cảnh làng Bông Gió với những mái nhà biết hát, con đường lát kẹo mạch nha và mặt trời cười hiền lành. Trong chớp mắt, cả ngôi làng rung lên theo nét vẽ, cây cọ tan thành triệu ánh sao tưới mầm sáng tạo khắp nhân gian.
Sáng hôm sau, Mai tỉnh dậy thấy góc bàn đầy những chiếc bút chì sặc sỡ. Cô mỉm cười hiểu ra: Phép thuật không đến từ cây cọ, mà từ lòng dũng cảm thử nghiệm điều mới mẻ, dám sai và không ngừng tưởng tượng.