Trong khu rừng mưa nhiệt đới đầy bí ẩn, cô bé 10 tuổi Linh và người máy Zippy hình quả thông đang nghiên cứu những chiếc lá kỳ lạ. 'Chúng mềm nhũn và màu vàng! Phải thiếu ánh sáng rồi!' Linh chỉ vào máy đo quang học. Zippy xoay ăng-ten, giọng lè nhè: 'Tính toán... thiếu 73% lượng photon cần thiết cho quang hợp!'
Hai bạn lần theo vệt rêu phát sáng dẫn tới vách đá khổng lồ. Một bức tượng robot cổ đại bằng đồng phủ đầy dây leo đang đứng chắn giữa khe núi. Bà Nương - trưởng làng - thì thào: 'Đó là thần giữ rừng! Ai chạm vào sẽ gặp đại họa!'
Linh dùng kính hiển vi phân tích lớp rêu trên tượng: 'Cháu phát hiện tế bào quang điện! Đây là máy móc cơ chứ không phải tượng thần!' Zippy cười khúc khích: 'Giải phẫu nào!' rồi bật đèn chiếu tia cực tím. Những mạch điện ẩn dưới lớp patina hiện lên lấp lánh.
Bỗng con vẹt đuôi dài Socola sà xuống: 'Nó từ trên trời rơi! Tổ tiên tôi thấy nó gieo hạt khắp rừng!' Linh reo lên: 'Đây là robot trồng cây tự động! Nhưng bị kẹt 100 năm nên che mất ánh sáng!' Cả nhóm lắp gương phản chiếu mặt trời vào bảng điều khiển. Rầm! Robot cổ rùng mình tỉnh giấc, nhả ra trăm hạt giống trước khi di chuyển về hang.
Sáng hôm sau, những mầm xanh non đã nhú lên dưới nắng vàng ấm áp. Zippy dang tay hứng nắng: 'Năng lượng đầy ắp! Có muốn nghe chuyện cười về electron không?'