Trong khu rừng Lá Xanh có chú Thỏ Trắng nhanh nhẹn nhưng hay nghịch ngợm. Một hôm, Thỏ nhặt được chiếc ví da đỏ thẫm dưới gốc sồi, bên trong đựng đầy hạt dẻ vàng của bác Gấu. Mắt Thỏ sáng lên: "Chà, mang về mẹ sẽ khen mình tài giỏi!".
Bỗng tiếng khóc tỉ tê vọng đến. Chị Sóc Nâu đang quét lá khô tìm thứ gì đó. "Bác Gấu mất ví rồi! Cả nhà bác ấy không có gì ăn qua đông mất thôi!". Thỏ siết chặt ví trong tay, tai cụp xuống.
Đêm ấy, Thỏ trằn trọc nghe tiếng gió rít qua khe cửa như lời cây cổ thụ: "Vật người khác đánh rơi - giữ làm của riêng là trộm cắp đấy!". Sáng mai, Thỏ chạy như bay đến nhà bác Gấu, hai tai đỏ ửng: "Cháu xin lỗi, cháu đã nhặt được ví của bác!".
Bác Gấu xoa đầu Thỏ âu yếm: "Trung thực còn quý hơn vàng! Để thưởng cho lòng tốt, bác tặng cháu nửa số hạt này!". Thỏ bỗng nhớ đến cô Hươu mẹ ốm đang thiếu thức ăn, liền đem hết số hạt tặng lại. Cả khu rừng rộn rã tiếng ca: "Yêu thương trao đi - hạnh phúc ở lại!".