Trên tầng mây cao vời vợi, có một ngôi làng nhỏ lơ lửng giữa bầu trời đêm. Những ngôi nhà ở đây được dệt từ sợi mây bạc lấp lánh, còn trẻ con thì biết bay lượn như những cánh chim. Linh, cô bé có mái tóc đen óng mượt như nhung, là người duy nhất trong làng có thể trò chuyện cùng những làn gió.
Một sáng thức dậy, Linh giật mình thấy chiếc khăn quàng bằng mây của mẹ rơi xuống đất mà không có gió đỡ lấy. Cả làng chao đảo, những đám mây dần tan loãng. Cô bé vội chạy đến vách đá pha lê, nơi gió thường về hát véo von, nhưng chỉ gặp im lặng đáng sợ. Một hạt mây rơi vào lòng bàn tay cô, thì thầm: 'Gió đã mắc kẹt nơi Cánh Đồng Sao Băng...'
Linh không ngần ngại nhảy khỏi mép mây, đôi giày thêu hoa cúc bỗng biến thành đôi cánh bướm lấp lánh. Cô bay qua dải ngân hà nhuộm tím, nơi những vì sao con đang chơi trốn tìm trong các đám mây vũ trụ. Bỗng tiếng khóc tí tách vang lên – một viên sao nhỏ co ro dưới tán nấm pha lê, ánh sáng nhạt dần.
'Sao em không về trời?' Linh dịu dàng hỏi. Viên sao nức nở: 'Tớ làm rơi mảnh ghép cuối cùng của chòm sao Bánh Quy.' Cô bé lập tức tháo chiếc cúc áo bằng ngọc của mình – mảnh ghép còn thiếu lấp lánh trong tay sao bé. Cả bầu trời bừng sáng khi chòm sao được hoàn thiện, từng luồng gió bị mắc kẹt ùa về vuốt ve mái tóc Linh.
Trở về làng mây, Linh thấy những ngôi nhà đã hồng hào trở lại. Gió mang theo hương hoa quế từ mặt đất, đan những tấm chăn mây mới cho trẻ con. Đêm ấy, khi nằm trong vòng tay mẹ, Linh nghe gió thì thầm câu chuyện về lòng dũng cảm của cô, và cứ thế chìm vào giấc ngủ ngọt ngào như kẹo bông mây.