Trong khu rừng Nắng Vàng rộng lớn, nơi những tán cây xòe rộng như chiếc ô khổng lồ, có một chú khỉ con tên Đậu sống cùng bầy đàn. Đậu mồ côi từ nhỏ nhưng được mọi người yêu thương nhờ tính tình hiếu động và đôi mắt sáng lấp lánh luôn tràn đầy tò mò.
Một mùa mưa kéo dài khiến dòng sông Ôm Quanh nổi sóng dữ dội, nước cuồn cuộn chia cắt khu rừng thành hai nửa. Bầy khỉ lo lắng ngồi co cụm trên những nhánh cây cao: "Không qua được bên kia sông, chúng ta sẽ đói mất thôi!" - Cô khỉ Gấu, trưởng bầy, thở dài.
Đậu vểnh tai: "Để cháu thử tìm cách ạ!". Chú nghĩ đến việc nhảy qua nhưng khoảng cách quá xa. Khi dùng cành cây làm cầu tạm, dòng nước hung dữ đã cuốn phăng cây gỗ đi. Bỗng ánh mắt Đậu dừng lại ở những tàu lá thiên điểu khổng lồ đang đong đưa, thân cây chuối bị đổ nghiêng ven bờ.
Chợt có tiếng động vang lên: "Thử kết hợp chúng xem sao?" - Một cụ rùa mai vàng đang chậm rãi bước từ sau bụi cây. Đậu giật mình nhận ra: "Dạ! Cháu sẽ đan dây rừng buộc lá lớn vào thân chuối để làm bè!". Hai bàn tay nhỏ xíu thoăn thoắt bện từng sợi dây leo, tạo thành tấm võng chắc chắn đỡ lấy thân cây.
Khi chiếc bè đầu tiên được thả xuống nước, cả bầy nín thở. "Vẫn trôi nhưng không chìm!" - Đậu reo lên. Từng nhóm khỉ lần lượt qua sông an toàn trên những chiếc bè tự chế. Cụ rùa mỉm cười gật đầu: "Tài nhất không phải sức mạnh mà là biết nhìn ra điều kỳ diệu từ những thứ xung quanh."